Nhà Giả Kim - Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của mình (2 & 3)

“Tôi muốn bán long cừu” – Lần đó cậu đã nói với ông nhà buôn kia như thế. Cửa tiệm đang đầy khách hàng nên ông ta yêu cầu chàng chăn cừu đợi đến xế trưa. Thế là cậu ngồi ngay xuống lề đường trước cửa hiệu, lôi ra trong bị một quyển sách.

Trọn bộ "Nhà Giả Kim" - Cuốn sách bán chạy chỉ sau Kinh Thánh

Nhà Giả Kim - Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của mình (1)

Nhà Giả Kim - Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của mình (4)




“Mình không biết là chăn cừu mà cũng đọc được sách đấy” Một giọng con gái cất lên ngay cạnh cậu.

Đúng là một cô gái đất Andalusia(1) với mái tóc đen dài và đôi mắt phảng phất nét người Mauren(2) xâm lược xưa kia.

“Bởi vì giống cừu còn dạy tôi biết được nhiều điều hơn sách vở” – Cập đáp.

Hai người trò chuyện tíu tít suốt hơn hai tiếng. Cô gái cho biết mình là con của người chủ tiệm kia và kể về cuộc sống đơn điệu, ngày nào như ngày nấy ở đó. Về phần mình, cậu chăn cừu kể về phong cảnh vùng Andalusia và về những tin mới lạ ở những nơi cậu đã đi qua. Cậu lấy làm sung sướng vì có người lắng nghe chuyện mình

“Anh đọc sách như thế nào?” – Cô muốn biết.

“Trong trường học, như mọi người khác” – Cậu đáp.

“Nhưng nếu anh đọc sách được thì sao anh chỉ thành một người chăn cừu bình thường thôi?”

Cậu bối rối vì tin chắc rằng cô sẽ không hiểu nổi cậu. Để tránh né trả lời, cậu tiếp tục kể về hành trình của mình và đôi mắt nhỏ phảng phất mắt người Mauren của cô gái khi tròn xoe, lúc nheo lại vì kinh ngạc. Thời gian trôi qua, còn cậu thầm ước ngày hôm ấy đừng bao giờ chấm dứt, hoặc là bố cô cứ tiếp tục để cậu chờ them ba ngày nữa. Cậu thấy một cảm giác khác lạ chưa từng biết đến: đó là mơ ước được sống ổn định một nơi. Có cô gái này bên cạnh thì sẽ chẳng cón ngày nào là nhàm chán nữa.

Nhưng rồi ông nhà buôn đến,  bảo xén cho long bốn con cừu, trả tiền ngay rồi bảo cậu sang năm trở lại.

oo 0 oo

Bây giờ chỉ còn bốn ngày đường nữa là đến thành phố kia. Cậu nao nức nhưng lòng lại bồn chồn: biết đâu cô gái đã quên cậu rồi. Thiếu gì người chăn cừu đi qua đấy để bán lông cừu.

“Chẳng cần” – Cậu nói to với bầy cừu – “Bề gì tao cũng quen khối cô gái ở bao thành phố khác”

Nhưng trong thâm tâm cậu biết mình không thể chẳng cần, vì rằng bất cứ người chăn cừu, người thủy thủ hay người khách thương nay đây mai đó nào cũng có ở đâu đó một kẻ khiến cho họ quên đi mất thú vui được tự do giang hồ đi cùng trời cuối đất.

Có thể bạn sẽ thích