“Từ bốn phương trời thiên hạ đã đến nơi đây rồi con ạ” – Lần ấy bố cậu nói. “Họ đến tìm sự mới lạ, nhưng rồi họ vẫn mãi là chính họ. Họ leo lên đồi để xem thành quách rồi cho rằng quá khứ hay ho hơn hiện tại. Dù tóc họ vàng hay da họ ngăm, nói chung họ cũng giống như người dân thành phố này cả thôi.”
“Nhưng con chưa được biết đến các thành quách ở đất nước họ” – Cậu đáp.
“Khi đã quen phong thổ và phụ nữ vùng này rồi thì những người đàn ông họ nói rằng họ muốn vĩnh viễn ở lại đây.” – Ông bố nói tiếp.
“Con cũng rất muốn biết về phụ nữ và đất nước của họ” – Cậu thú nhận. “Vì thật ra họ có có hề ở lại đây mãi đâu.”
“Họ thừa tiền thừa bạc, con ạ! – Ông bố đáp. “Còn ở vùng mình chỉ có người chăn cừu mới phải nay đây mai đó thôi.”
“Thế thì con sẽ làm kẻ chăn cừu.”
Bố cậu không nói gì nữa cả. Hôm sau ông cho cậu một chiếc ví đựng ba đồng tiền vàng cổ Tây Ban Nha.
“Bố tình cờ tìm thấy trong ruộng nhà ta cách đây lâu rồi. Lẽ ra là tiền để cho con được nhận vào nhà thờ đấy. Con lấy mà mua một đàn cừu, rồi đi khắp nơi khắp chốn cho đến khi con hiểu ra rằng làng mạc, thành quách vùng mình tuyệt vời nhất, phụ nữ vùng mình xinh đẹp nhất.” – Rồi ông ban phúc lành cho cậu. Cậu đọc thấy trong mắt bố cũng chính niềm mơ ước được phiêu du. Nó vẫn sống trong ông sau hàng chục năm tìm cách lãng quên qua những lo toan sao cho có cái ăn, cái uống hàng ngày và một chốn nương thân.
oo 0 oo
Chân trời đỏ ối, mặt trời dần lên. Cậu chăn cừu nhớ đến lần chuyện trò với bố và cảm thấy sung sướng; từ đó đến nay cậu đã qua quá nhiều thành quách và quen biết quá nhiều phụ nữ, nhưng không có ai giống cô gái cậu sẽ gặp lại trong ít ngày tới. Cậu có cái áo khoác, một đàn cừu và một quyển sách mà cậu có thể đổi lấy quyển khác được. Nhưng cái chính là mỗi ngày cậu đều thực hiện được ước mơ của mình: đi khắp đó đây. Khi nào chán vùng Andalusia bao la cậu có thể bán bầy cừu để trở thành thủy thủ. Rồi khi chán biển cả cậu có thể thăm thú mọi thành phố, làm quen bao phụ nữ và thử mọi phương cách để đạt hạnh phúc.
“Mình thật không hiểu nổi làm sao người ta có thể tìm thấy Chúa trong lớp học cho chúng sinh được.” – Cậu nghĩ trong lúc ngắm nhìn mặt trời lên. Vì cậu luôn tìm những con đường mới để đi nếu điều kiện cho phép, nên dù đã nhiều lần qua lại vùng này nhưng trước đây cậu chưng từng vào ngôi nhà thờ hoàng tàn nọ.
Thế giới bao la vô cùng tận; giả thử cứ để cho bầy cừu dẫn đi thì chắc chắn cậu sẽ còn phát hiện được nhiều điều hay ho nữa.
“Chúng không nhận ra rằng ngày ngày chúng đi đường mới. Chúng không biết đồng cỏ khác nhau và bốn mùa thay đổi, vì chúng chỉ lo có mỗi chuyện ăn và uống. Nhưng biết đâu con người cũng y như thế” – Cậu nghĩ. “Ngay chính mình cũng không nghĩ đến cô gái nào khác từ khi quen cô gái chủ tiệm vải nọ.”
Cậu nhìn trời và áng chừng sẽ đến Tarifa trước giữa trưa. Ở đây cậu có thể đổi quyển sách lấy quyển dày hơn, mua đầy bình rượu vang, cạo râu, cắt tóc. Cậu định chuẩn bị bảnh bao để đi gặp cô gái chứ không muốn thắc mắc rằng biết đâu một gã chăn cừu khác với một bầy cừu lớn hơn đã đến đó trước cậu và hỏi cưới nàng rồi.
“Chỉ khi nào có khả năng thực hiện được giấc mơ thì cuộc sống mới đáng sống.” – Cậu cân nhắc trong lúc nhìn trời lần nữa và rảo bước. Cậu chợt nhớ ra ở Tarifa có một bà già giải đoán được mộng mị. Mà tối hôm qua cậu lại mơ giấc mơ y như lần trước nữa.